NBA

Đằng sau bi kịch 152 điểm, tiết lộ sụp đổ của Pacers: Khi bóng rổ tấn công mất đi chiếc lá sung cuối cùng

Vào một đêm cao nguyên ở Thành phố Salt Lake, tỷ số 152-128 trên bảng điểm chói lóa như một vết sẹo. Khi trận đấu còn nửa hiệp và huấn luyện viên Carlisle của Pacers đã rút toàn bộ cầu thủ chủ lực của mình, đội tỏa sáng ở trận chung kết mùa trước đã đầu hàng từ trước. 1 thắng và 10 thua, xếp cuối bảng - đây không chỉ là sự sụp đổ kỷ lục mà còn là sự tra tấn của triết lý bóng rổ: khi vũ khí tấn công của bạn đã hoen gỉ, thì còn gì để nâng đỡ phẩm giá của bạn?

152 điểm: Không chỉ là một con số mà là sự sụp đổ hoàn toàn của hàng phòng ngự.

Jazz đã khiến Pacers phải xấu hổ với hiệu suất ghi bàn phá kỷ lục trong mùa giải. Nhưng điều này không chỉ do đối thủ quá chính xác mà còn là sự sụp đổ hoàn toàn của hệ thống phòng thủ của Pacers:

Rây bên ngoài: Jazz thực hiện 20 trong số 43 quả ba điểm, và vòng quay bên ngoài của Pacers chậm như đi trong vũng lầy. Những người nhập vai như Bailey có thể đạt được 20 điểm cao nhất trong sự nghiệp, còn Markkanen thì dễ dàng như luyện tập từ phía sau vạch ba điểm.

Chân không bên trong: Dù Jazz thiếu Kessler nhưng họ vẫn dẫn trước 56-48 trong vòng cấm. 12 điểm và 11 rebound của Jackson tưởng chừng như đủ tiêu chuẩn, nhưng sự hiện diện của anh trong việc bảo vệ khung thành gần như không có.

Thảm họa của hàng phòng ngự chuyển tiếp: Jazz ghi tới 31 điểm trong pha đột phá nhanh. Mỗi lần ăn trộm và mỗi lần phản công phòng thủ đều nhanh chóng được chuyển thành điểm dễ dàng. Ánh mắt của các cầu thủ Pacers khi về hàng thủ đều đầy mệt mỏi và bối rối.

Đội bóng này vốn nổi tiếng với khả năng tấn công hiệu quả ở mùa giải trước giờ đây thậm chí còn bị xé nát chiếc lá sung cuối cùng.

Sự vắng mặt của Haliburton: một bài kiểm tra chân không cốt lõi

Những Pacers không có Haliburton giống như một cơ thể không có não:

Sự hỗn loạn của tổ chức tấn công: Mặc dù Nembhard ghi được 25 điểm và 7 hỗ trợ, tổ chức của anh ấy thiên về phân phối sau cuộc tấn công cá nhân hơn là điều động có hệ thống. Số pha kiến ​​​​tạo của đội ít hơn Jazz 9 lần.

Thua vào thời điểm quan trọng: Khi Jazz phát động cuộc tấn công 12-0 trong hiệp hai, không ai trong Pacers có thể ổn định nhịp độ. 27 điểm của Siakam giống như một bàn thắng từng phần hơn là một bàn thắng quyết định.

Thiếu tâm hồn: Dữ liệu cho thấy hiệu suất tấn công của đội là 115,2 khi Haliburton thi đấu mùa này và giảm mạnh xuống 102,3 khi anh vắng mặt. Khoảng cách này chính xác là khoảng cách giữa một đội đá playoff và một đội xổ số.

Từ trận chung kết đến cuối bảng: Vì sao vinh quang lại ngắn ngủi?

Hành trình kỳ diệu ở mùa giải trước dường như đã cạn kiệt hết may mắn và nghị lực của đội này:

Chiến thuật đã bị bẻ khóa: Mỗi đội đã nghiên cứu kỹ lưỡng lối chơi nhịp độ nhanh của Pacers, sử dụng thế đối đầu mạnh hơn để cắt đứt các đường chuyền và buộc Pacers vào những trận đánh đơn kém hiệu quả.

Đội hình suy sụp sâu sắc: Sau khi mất đi một số cầu thủ luân chuyển chủ chốt, không ai trên băng ghế dự bị có thể mang lại hiệu quả ổn định nữa. Khi 6 cầu thủ Jazz ghi được con số gấp đôi và 3 cầu thủ ghi trên 20 điểm thì cầu thủ vào thay người của Pacers đã mất 18 điểm.

Mệt mỏi tinh thần: Sau khi rơi từ vòng chung kết xuống khu xổ số, ánh sáng “chúng ta có thể làm được” trong mắt các cầu thủ đã bị xóa sạch bởi những thất bại liên tiếp.

Lựa chọn ở ngã ba đường: xây dựng lại hay kiên trì?

Những gì trước sự quản lý của Pacers là một thực tế vô cùng tàn khốc:

Chờ đợi vị cứu tinh: hy vọng Haliburton sẽ giải quyết mọi vấn đề sau khi trở lại, nhưng điều này giống như sự tự an ủi bản thân hơn. Bóng rổ chưa bao giờ là môn thể thao dành cho một người.

Khởi động lại: Hãy cân nhắc giao dịch Siakam và các năng lực trước mắt khác để đổi lấy tài sản trong tương lai, nhưng điều này có nghĩa là thừa nhận rằng thành công của mùa giải trước chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.

Cuộc cách mạng về chiến thuật: Carlisle cần xem xét lại triết lý tấn công của mình và thiết lập một hệ thống phòng thủ tối thiểu. Nếu không, đòn tấn công có huy hoàng đến đâu cũng không thể chống đỡ được hàng nghìn mũi tên của đối phương.

Chuông báo động của Thành phố Salt Lake đã rung lên vì ai?

Trong đêm nay, 152 điểm không chỉ lập kỷ lục ghi bàn mới cho Jazz mà còn trở thành hình ảnh thu nhỏ của mùa giải Pacers - một đội bóng đã mất phương hướng và niềm tin, dần chìm trong dòng nước lũ của giải đấu.

Khủng hoảng thực sự là không bao giờ thua mà là mất đường thắng. Khi hàng phòng ngự trở thành một màn trình diễn, khi bóng rổ đồng đội trở thành một đống chủ nghĩa cá nhân, Pacers không chỉ cần sự trở lại của Haliburton mà còn cần một sự định hình lại hoàn toàn từ tâm hồn đến thể xác.

Gió lạnh ở Thành phố Salt Lake lùa qua phòng thay đồ. Đã đến lúc Carlisle đưa ra câu trả lời cho các cầu thủ của mình: Chúng ta là kẻ yếu thế tạm thời hay là một đội đã vĩnh viễn mất đi khả năng cạnh tranh? Câu hỏi này đáng suy ngẫm hơn bất kỳ số liệu thống kê kỹ thuật nào.

Bài viết liên quan